Ký ức học trò
Ký ức học trò không rực rỡ hay ồn ào. Nó chỉ cần giản dị như những trưa hè ghé quán bánh đúc, uống chén nước vối mát lạnh.

Tháng năm về mang bao ký ức học trò
Tháng năm, tiếng ve đầu tiên cất lên đâu đó trên tán phượng già, đánh thức cả một vùng ký ức chưa kịp ngủ yên trong lòng người.
Những cánh phượng đỏ bắt đầu chớm nở, như những đốm lửa nhỏ rực lên giữa cái nắng đầu hè. Tháng năm là mùa thi, mùa bế giảng, mùa chia tay và mùa trưởng thành. Mỗi con đường, mỗi góc sân trường, mỗi hàng ghế đá đều trở thành chứng nhân cho những tháng năm áo trắng hồn nhiên, trong trẻo.
Tuổi học trò chẳng có gì quá khác biệt. Cũng là những sáng sớm đạp xe tới lớp, trưa về ghé ngang hàng nước mía đầu cổng trường. Là những lần ngồi trao đổi bài với bạn bè, chia đôi ổ bánh mì trong giờ ra chơi, là những buổi tan trường, áo còn vương mùi phấn trắng và ánh mắt còn in bóng những ước mơ chưa gọi thành lời. Nhưng cái tình của vùng quê, mộc mạc, chân thật đã thấm vào từng khoảnh khắc của đời học trò, để mỗi người khi rời xa đều mang theo một phần ký ức dịu dàng ấy.
Sân trường mùa này như cũng buồn. Những chậu hoa mười giờ nở rộ dưới hiên lớp. Bức tường rêu loang lổ phía sau dãy phòng học, và cả tiếng giảng bài của thầy cô bỗng dưng trở nên tha thiết. Những học sinh cuối cấp bỗng đi chậm hơn trên hành lang quen thuộc, cố giữ từng bước chân như níu lại chút thời gian còn sót lại. Bảng đen, phấn trắng và những dòng lưu bút bắt đầu được truyền tay những lời nhắn gửi, những vết mực nguệch ngoạc nhưng chân thành, vụng về nhưng đong đầy thương nhớ.
Tôi nhớ, ngày ấy, khi còn học lớp 12 tại một trường trung học ở vùng quê, chúng tôi hay rủ nhau ra cánh đồng sau trường vào mỗi chiều cuối tuần. Đó là những cánh đồng lúa đã bắt đầu ngả màu, gió thổi xào xạc và mặt trời như rót mật lên mái tóc ai. Chúng tôi nằm dài trên bờ ruộng, nhìn trời xanh và hỏi nhau: “Sau này liệu có còn gặp lại không?".
Tháng năm không chỉ là thời gian, nó là một cảm xúc. Là sự trống trải khi chiếc bàn vắng người ngồi cùng. Là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên vạt áo trắng. Là cái siết tay thật chặt của bạn bè trước lúc mỗi đứa đi về một ngả.
Có thể sau này, mỗi người một phương, những lời hứa “giữ liên lạc nhé” dần mờ đi trong dòng chảy của cuộc sống. Nhưng cảm giác của buổi chiều cuối cùng đứng dưới tán phượng, ngước nhìn lên bầu trời rực đỏ, thì mãi mãi là một phần ký ức không thể quên.
Mùa chia tay mang một vẻ đẹp lạ lùng. Những con phố nhỏ rợp nắng tháng năm, đâu đâu cũng thấp thoáng những tà áo trắng, những bó hoa tươi trên tay, những chiếc xe đạp chầm chậm như chẳng nỡ vội vã thêm. Dưới mái trường xưa, những mối tình đầu khẽ chớm, nhẹ như làn gió, trong veo như ánh nắng cuối ngày. Có khi chỉ là ánh mắt ngại ngùng, cái chạm tay vô tình mà suốt nhiều năm sau vẫn còn nhớ.
Ký ức học trò không cần phải rực rỡ hay ồn ào. Nó chỉ cần giản dị như những trưa hè ghé quán bánh đúc, uống chén nước vối mát lạnh. Như những buổi học được nghe cô kể về những bài thơ xưa cũ. Như những buổi tập văn nghệ sau giờ tan học, rồi cười nghiêng ngả khi ai đó hát sai lời. Mỗi điều nhỏ ấy, gom lại thành một miền thương không thể gọi tên.
Để rồi, khi mỗi người đã trưởng thành, đi qua bao thành phố lớn, sống giữa những cao ốc sáng đèn, vẫn thấy tim mình rung lên khi bắt gặp một hàng phượng nở rộ, hay một cuốn lưu bút cũ tình cờ rơi ra từ ngăn tủ.
Nguồn Hải Dương: https://baohaiduong.vn/ky-uc-hoc-tro-411915.html